Đề bài: Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày cảm nhận của em về nhân vật “tôi” trong đoạn trích sau:
Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại.
Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào học bài sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. Bí đỏ nấu với đậu phộng thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng phải buộc ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. Vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khác.
Tối, tôi thức khuya lơ khuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo:
– Nhất định đầu thằng Chương bị hở một chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại.
Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói:
– Mày học hành cách sao mà càng ngày mày càng giống con mắm vậy Chương ơi !
Giọng mẹ tôi như một lời than. Tôi mỉm cười trấn an mẹ:
– Mẹ đừng lo! Qua kỳ thi này, con lại mập lên cho mẹ coi!
Không hiểu mẹ có tin lời tôi không mà tôi thấy mắt mẹ rưng rưng. Thấy mẹ buồn, tôi cũng buồn lây. Nhưng tôi chẳng biết cách nào an ủi mẹ. Tôi đành phải nín thở nuốt trọn một tô canh bí đỏ cho mẹ vui lòng.
Dù sao, công của tôi không phải là công cốc. Những ngày thức khuya dậy sớm đã không phản bội lại tôi. Kỳ thi cuối năm, tôi xếp hạng khá cao.
Ba tôi hào hứng thông báo:
– Sang năm ba sẽ mua cho con một chiếc xe đạp.
Mẹ tôi chẳng hứa hẹn gì. Mẹ chỉ “thưởng” tôi một cái cốc trên trán:
– Cha mày! Từ nay lo mà ăn ngủ cho lại sức nghe chưa!
Ba tôi vui. Mẹ tôi vui. Nhưng tôi mới là người vui nhất. Tôi đàng hoàng chia tay với những tô canh bí đỏ mà không sợ mẹ tôi thở dài. Dù sao thì cũng cảm ơn mày, cơn ác mộng của tao, nhưng bây giờ xin tạm biệt nhé! Tôi cúi đầu nói thầm với trái bí cuối cùng đang nằm lăn lóc trong góc bếp trước khi vung tay cốc cho nó một phát.
(Trích Hạ đỏ, Nguyễn Nhật Ánh, Nxb Trẻ, 2019)
Bài làm
* Mở đoạn:
– Trong truyện ngắn “Hạ đỏ” của Nguyễn Nhật Ánh và đặc biệt là đoạn trích “Mùa năm đó ở quê ngoại….”, tác giả đã thể hiện thành công tâm trạng của nhân vật “tôi”. Trong bức tranh mùa hè ấy, tôi là một nhân vật đầy áp lực và lo lắng.
* Thân đoạn:
– Mặc dù mùa hè thường là thời gian của niềm vui và tự do, nhưng đối với tôi, nó biến thành một thử thách không nhỏ. Tôi cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi khi phải học bù để đuổi kịp chương trình “tôi phải học gấp đôi những đứa khác.”, “Tối, tôi thức khuya lơ khuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè”
– Món canh bí đỏ, dù từng là một món ngon yêu thích, bây giờ lại trở thành nỗi ám ảnh “ngày nào cũng phải buộc ăn món đó, tôi đâm ngán”. Mỗi ngày, tôi phải chịu sức ép từ gia đình, đặc biệt là ba. Ba tôi bảo “Nhất định đầu thằng Chương bị hở một chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu”, nhưng mẹ lại là người hiểu và an ủi tôi “lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi”. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy phải cố gắng hơn để không làm mẹ buồn “Tôi đành phải nín thở nuốt trọn một tô canh bí đỏ cho mẹ vui lòng.”
– Cuối cùng, sau những nỗ lực không ngừng, tôi đã vượt qua kỳ thi và nhận được sự tự hào và ủng hộ từ gia đình bởi “Kỳ thi cuối năm, tôi xếp hạng khá cao.”.
– Cảm giác hạnh phúc và thoải mái khi được giải thoát khỏi áp lực và nỗi lo âu của ngày trước là điều không thể diễn tả “Ba tôi vui. Mẹ tôi vui. Nhưng tôi mới là người vui nhất”.
* Kết đoạn:
– Khẳng định lại vấn đề
– Liên hệ