Món ngon Hà Nội của Vũ Bằng nhắc tới nhiều món ngon đặc trưng của Hà Nội. Cùng Tramvanhoc Phân tích cái tôi tinh tế, tài hoa của tác giả trong cách cảm nhận cái ngon từ món phở gà trong đoạn văn dưới đây nhé!
Đề bài: Cho văn bản sau:
Phở Gà
Ở Hà Nội, có hai ngày trong tuần mà những người “chuyên môn ăn phở” bực mình: thứ Sáu và thứ Hai. Hai ngày đó là hai ngày không thịt bò. Anh nào nghiện thịt bò, nhớ phở bò hai hôm ấy như gái nhớ trai, như trai nhớ gái.
Đặc biệt nhất là phở Tráng, hai ngày đó, nhất định “treo đòn gánh” không chịu bán miếng phở nào, trong khi các bạn đồng nghiệp của anh thay đổi phương thức xoay ra bán phở gà cả bọn. Phở gà? Tráng phản đối ra mặt. Cái lý gì mà một nắm bánh phở dẻo quẹo như thế lại cho hòa hợp với một thứ thịt ăn cứng đờ đờ, mà lại nhạt, mà lại đoảng vị, không thể nào “sánh đôi” được với cái nước dùng để làm thành một “đại thể” nhịp nhàng?
Có một số người thạo phở cũng nghĩ như Tráng vậy. Họ không chịu ăn phở gà. Nhưng đa số đã mắc nghiện phở rồi, buổi sáng, không có bát phở nóng để ăn không chịu được, nên cũng cứ phải ăn và rồi cũng quen đi.
Thật ra công việc so sánh phở bò và phở gà không thể thành được vấn đề, nhưng một buổi sáng mùa thu rỗi rãi, trời hơi lành lạnh, mà ngồi ăn một bát phở gà, có đủ rau mùi, hành sống, vừa ăn vừa nghĩ thì phở gà cũng có một phong vị riêng của nó, khác hẳn phở bò. Điều người ta nhận thấy trước nhất là phở gà thanh hơn phở bò: thịt dùng vừa đủ chứ không nhiều quá: ở giữa đám bánh phở nổi lên mấy miếng thịt gà thái nhỏ xen mấy sợi da gà vàng màu nhạt, điểm mấy cuộng hành sống xanh lưu ly, mấy cái rau thơm xanh nhàn nhạt, vài miếng ớt đỏ: tất cả những thứ đó tắm trong một thứ nước dùng thật trong đã làm cho bát phở gà có phong vị của một nàng con gái thanh tân – nếu ta so sánh bát phở bò với một chàng trai mà hào khí bốc lên ngùn ngụt.
Thường thường, ngoài thịt gà thái mỏng ra, một bát phở gà vẫn có những miếng gan, mề, lòng, tiết, thái nhỏ để đệm vào cho thêm vui mắt và vui miệng.
Những thứ đệm này, thường ra, vẫn luộc như thịt mà thôi; nhưng có một hai hàng phở, muốn cải cách, đã đem thái hạt lựu tất cả những thứ đó, gia thêm mộc nhĩ và hành tây, đem xào lên vừa chín để điểm vào mỗi bát phở từng thìa nhỏ một.
Ăn như thế thì thơm, nhưng có người không ưa vì ngấy; ngoài ra, khi chan nước vào không còn vẻ gì thanh nhã – một điểm mà những người thích phở gà mong đợi.
Chính cũng vì thế mà phong trào “phở gà xào nhân” như nhân bánh cuốn không được tiến triển mấy, và bây giờ tất cả Hà Nội chỉ còn có hai hàng làm theo phương pháp ấy mà thôi.
Hầu hết đều chú ý về cái phần “thanh” của phở: nước ngọt mà không ngọt mì chính, nhưng ngọt bằng xương; thịt không xác, nhưng béo mềm, mà không ngấy.
Vì thế, những hàng phở gà ngon vẫn thường dùng gà mái, ăn thơm mà mềm. Về điểm này, có một hàng phở gánh, đỗ ở dưới một gốc si phố Huyền Trân Công Chúa đặc biệt lưu ý tới, mà cũng đặc biệt nữa là người hàng phở này quanh năm chỉ bán phở gà, nhất quyết làm khác hẳn phở Tráng, không bán phở bò, “dù có thể làm được phở bò ngon”.
(Trích Miếng ngon Hà Nội – Vũ Bằng)
Phân tích cái tôi tinh tế, tài hoa của tác giả trong cách cảm nhận cái ngon từ món phở gà trong đoạn văn trên.
Phân tích cái tôi tinh tế, tài hoa của tác giả trong cách cảm nhận cái ngon từ món phở gà
1. Mở bài
– Giới thiệu về tác giả Vũ Bằng và tác phẩm “Món ngon Hà Nội”
– Nêu vấn đề nghị luận: cái tôi tinh tế, tài hoa của tác giả trong cách cảm nhận cái ngon từ món phở gà.
– Trích dẫn văn bản
2. Thân bài
* Thế nào là cái tôi tinh tế, tài hoa:
– Cái tôi tinh tế tài hoa ý muốn nói tới một con người có những am hiểu sâu sắc, thấu đáo và tinh vi mọi vấn đề, mọi đối tượng, mọi ngóc ngách của cuộc sống.
– Cái tôi tinh tế, tài hoa trong văn chương thường được thể hiện ở sự khác biệt trtrong cách miêu tả, cảm nhận một cách tinh tường thấu đáo về đối tượng. Về điểm này, nhà văn Vũ Bằng đã thể hiện rất tốt khi ông cảm nhận rất sâu sắc cái ngon của món Phở gà Hà Nội.
* Biểu hiện của cái tôi tài hoa, tinh tế của Vũ Bằng:
– Nhà văn đã có một cách nhìn nhận khách quan chứ không hề thiên vị về món phở gà: Cái lý gì mà một nắm bánh phở dẻo quẹo như thế lại cho hòa hợp với một thứ thịt ăn cứng đờ đờ, mà lại nhạt, mà lại đoảng vị, không thể nào “sánh đôi” được với cái nước dùng để làm thành một “đại thể” nhịp nhàng?
=> Tác giả đã mượn lời của người bán phở bò mà đánh giá về phở gà. Đây là nghệ thuật dùng đòn bẩy trong văn chương nhằm nâng tầm giá trị của đối tượng.
– Tác giả đưa ra những cảm nhận về món phở gà, sự khác nhau giữa món phở gà và phở bò:
+ Phở gà có một phong vị riêng, thanh hơn phở bò
+ Cách bài trí món phở gà qua sự miêu tả của tác giả bắt mắt và cuốn hút người ăn: ở giữa đám bánh phở nổi lên mấy miếng thịt gà thái nhỏ xen mấy sợi da gà vàng màu nhạt, điểm mấy cuộng hành sống xanh lưu ly, mấy cái rau thơm xanh nhàn nhạt, vài miếng ớt đỏ.
+ Sự lôi cuốn, hấp dẫn của món phở gà được tác giả liên tưởng tới sự lôi cuốn, hấp dẫn của một cô gái còn đang ở độ tuổi thanh xuân: tất cả những thứ đó tắm trong một thứ nước dùng thật trong đã làm cho bát phở gà có phong vị của một nàng con gái thanh tân
– Một số người bán muốn cách tân món phở gà bằng cách thêm lòng mề, tiết gà luộc hoặc xào vào bát phở, nhưng tác giả cho rằng điều đó làm mất đi vị thanh cuốn hút của phở gà.
– Theo tác giả, yếu tố làm nên giá trị của món phở gà là nước dùng và nguyên liệu gà:
+ Nước dùng phải thanh, phải ngọt từ xương chứ không ngọt bởi mì chính
+ Thịt gà phải béo mềm, không xác, không ngấy vì vậy nguyên liệu làm thịt gà phải là gà mái.
* Đánh giá về cái tôi tài hoa, tinh tế của Vũ Bằng:
– Sự tài hoa, tinh tế của nhà văn Vũ Bằng tạo nên một phong cách viết văn rất cuốn hút của tác giả: giọng văn thường mạnh mẽ, cảm xúc bộc lộ rất tự nhiên, chân thật.
– Cái tôi tài hoa, tinh tế của nhà văn thể hiện sự am hiểu sâu sắc về văn hóa ẩm thực Hà Nội của ông, đồng thời góp phần nâng cao giá trị văn hóa ẩm thực của đất Hà Thành.
3. Kết bài
Đánh giá chung về tài năng của nhà văn Vũ Bằng và giá trị tác phẩm.