Phân tích đặc điểm nổi bật của nhân vật tôi trong đoạn trích Mua nhà của Nam Cao

5/5 - (1 bình chọn)

Đề vài: Viết đoạn văn 200 chữ phân tích đặc điểm nổi bật của nhân vật tôi trong đoạn trích Mua nhà của Nam Cao.

(Lược một đoạn: nhân vật xưng “tôi” – là một nhà văn – mời mấy người bạn văn về nhà mình chơi, rồi sau đó cứ buồn bực mãi vì đã để cho bạn bè thấy căn nhà tồi tàn như túp lều của mình. Từ lâu, nhân vật “tôi” đã có ý định làm một cái nhà mới, nhưng kinh tế eo hẹp, mà giả tre gỗ thì cứ vùn vụt tăng lên Thế bách, nhân vật “lỗi hế rồi một trận bão đến, căn nhà bị đổ sập. Trong cơn quẫn cùng vợ quyết định đánh liều vay mượn để làm nhà mới. Nhưng sau một trận bão, nhân vật “tôi” đã mua được nhà của một kẻ nhiều công ng, bán nhà để gỡ gạc. Tuy nhiên sau khi mua được nhà, nhân vật “tôi” mang nhiều tâm trạng).

[…] Chưa có thợ. Sau ngày bão, thợ làm nhà bận lắm. Cái nhà ba bốn hôm sau vẫn chưa đỡ được. Một người bà con với tôi, một buổi tối đến nhà ông nhạc tôi mà bảo tôi:

– Anh nên liệu dỡ phắt về. Ba trăm bạc của anh, nó nướng hết cả rồi. Vừa ở nhà ra, chúng nó biết nó có một số tiền to, chúng nó đã thịt cu cậu hơn trăm bạc. Cu cậu còn nhiều nợ lắm. Vườn cũng cố mất rồi. Nếu anh không dỡ nhà ngay, nó thua quá, đi đâu mất sợ lôi thôi cho mình.

[…] Hắn đứng dậy mà bảo con:

– Chúng mày cũng đứng lên. Sang nhà bác Vì nằm nhờ. Con chị phải quát, gắt gỏng với em một lúc, hai đứa mới lếch thếch cõng được nhau sang nhà bác Vi. Vẫn một đứa lạu bà lạu bạu, một đứa oằn oại rên la.

Thợ trèo lên mái, dỡ tranh quãng xuống. Tôi ngồi ở sân, trông họ.

Một lúc sau, chẳng biết đã gửi em cho ai được, đứa con gái lân la gần tôi, xem dỡ nhà. […] Những mè, rui đã xong rồi. Người thợ mộc bắt đầu tháo gỗ. Tiếng dùi đục kêu chan chát. Những tiếng rắn chắc vang lên, lộng óc. Tôi thấy con bé bừng mắt. Nó không nhe răng ra nữa. Đôi môi nó bụm lại. Hai má nó phình ra một chút. Cứ thế, nó chẳng nói chẳng rằng, chạy bình bịch sang nhà hàng xóm. Nó định làm gì vậy? Lòng tôi thắc mắc nỗi lo không rõ rệt. Bỗng tôi nghe một tiếng trẻ con khóc nức nở và hờ: 

– Mẹ ơi!…

Tìm tôi động một cái giống như bước hút. Rồi nó đập loạng choạng. Tôi hơi lảo đảo. Bây giờ thì tôi không lẩn trốn những ý nghĩ của tôi được nữa. Tôi ác quá! Tôi ác quá! Tôi phải thú với tôi nhiều rồi…

Phải, tôi ác quá… Rồi đây, hối hận sẽ toả một bóng đen vào trong cái nhà mới của tôi, rộng rãi và sạch sẽ hơn cái trước. Những chiều đông lạnh lẽo, một con thạch sùng nấp trên một cải xà ngang, sẽ tặc lưỡi nhắc cho tôi biết: Tôi ác quá! Tôi ác quá! … Nhưng mà thôi…! Nghĩ ngợi làm gì nữa? Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc cũng chỉ là một cái chăn hẹp. Người này co thì người kia bị hở. Đâu phải tôi muốn tệ? Nhưng biết làm sao được? Ai bảo đời cử khắt khe vậy? Giá người ta vẫn có thể nghĩ đến mình mà chẳng thiệt gì đến ai!

(Trích: Mua nhà, Nam Cao, in trong Tuyển tập Nam Cao, Nxb Văn học, Hà Nội, 2002)

Phân tích đặc điểm nổi bật của nhân vật tôi trong đoạn trích Mua nhà của Nam Cao

Phân tích đặc điểm nổi bật của nhân vật tôi trong đoạn trích Mua nhà của Nam Cao

Nhân vật tôi trong đoạn trích “Mua nhà” của nhà văn Nam Cao được xây dựng với nhiều đặc điểm nổi bật. Trước hết, “tôi” là người tri thức nghèo, sống trong hoàn cảnh hết sức khó khăn. Hình tượng nhân vật được tác giả khắc họa chân thực – một người đàn ông với tâm hồn nhạy cảm, luôn đấu tranh với chính mình, có ước mơ về một mái ấm. Trong truyện, căn nhà mới xây không chỉ là hiện thân của vật chất mà còn là biểu tượng của những trăn trở, dằn vặt. Âm thanh tiếng dùi đục nhịp nhàng như một bản giao hưởng của tội lỗi, đánh thức những ám ảnh sâu kín trong tâm hồn con người. Nhưng đặc biệt hơn hết, “tôi” cũng là người giàu tình yêu thương, luôn cảm thông và thấu hiểu trước nỗi đau khổ của người khác. Qua góc nhìn của “tôi”, nhà văn đã thành công diễn tả tâm trạng đau đớn xót xa không chỉ của bản thân mà còn của những người xung quanh. Đứng trước hình ảnh đứa con gái khóc nức nở bên hàng rào, “tôi” cảm thấy hổ thẹn. Tiếng khóc như một lời tố cáo đau đớn, phơi bày sự thật phũ phàng về những hệ lụy của sự lựa chọn sai lầm, Cái nghèo, cái khổ đã khắc sâu vào trong tiềm thức, sự tội lỗi khiến nhân vật cảm thấy mình là một kẻ xứng đáng bị trừng phạt. Mong muốn có cuộc sống khấm khá hơn nhưng nhân vật vẫn tự dằn vặt, thương con. Đây cũng là điểm nổi bật mang hình tượng nhân vật “tôi” đến gần hơn với độc giả, để lại ấn tượng sâu sắc sau khi đọc câu chuyện.

>>> Tham khảo: Phân tích chủ đề và đặc sắc nghệ thuật của bài thơ Hoa vàng mùa thu của Bình Nguyên Trang

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *