Phân tích tác dụng của yếu tố tự sự trong đoạn thơ:
Này dòng sông
ngươi còn nhớ chốn ta ngồi ngóng mẹ
phiên chợ Lường vời vợi tuổi thơ ta
sao ngày ấy ta dễ ngoan đến thế
mẹ cho ta một xu bánh đa vừng
ta ngoan hết một ngày
ta ngoan suốt cả năm
ta thương mẹ đên trọn đời ta sống
Quê hương ta nghèo lắm
ta rửa rau bến sông cho con cá cùng ăn
ta mổ lợn
con quạ khoang cũng ngồi chờ chia thịt
cá dưới sông cũng có tết như người
trên bãi sông
ta trồng cây cải tươi
ta ăn lá còn bướm ong thì hút mật
lúa gặt rồi- còn lại rơm thơm
trâu đủng đỉnh nhai cả mùa đông lạnh…
Cùng một bến sông
phía dưới trâu đằm
phía trên ta tắm…
Trong ký ức ta
sao ngày xưa yên ổn quá chừng
một dòng xanh trong chảy mãi đến vô cùng!…
(Trích trường ca Thời gian khắc khoải, Lê Huy Mậu, NXB Quân đội nhân dân, 2011, tr.61-62)
Phân tích tác dụng của yếu tố tự sự trong đoạn thơ Này dòng sông ngươi còn nhớ chốn ta ngồi ngóng mẹ
Mở bài
Giới thiệu vẫn đề nghị luận: Tác dụng của yêu tô tự sự trong đoạn thơ Thời gian khắc khoải.
Thân bài
Làm rõ vấn đề nghị luận:
– Yêu tổ tự sự trong đoạn thơ là các chi tiết thể hiện các “sự kiện” được hồi tưởng lại trong kí ức tuổi thơ của nhân vật trữ tình khi trò chuyện với dòng sông như: đứa trẻ ngồi ngóng mẹ đi chợ về, mẹ mua quả chỉ là “một xu bánh đa vùng” thôi nhưng với niềm vui sướng và biết ơn, “ngoan suốt cả năm”, biết thương mẹ đến trọn đời, cuộc sống thôn quê nghèo khó nhưng luôn có sự sẻ chia, giao hòa giữa con người với thiên nhiên, với các loài người rửa rau “chia rau” cho cá, người “mô lợn” “chia thịt” cho quạ, cho cá cùng ăn Tết, người trồng rau ăn lá, chia hoa cho bướm ong hút mật: người trồng lúa ăn thóc gạo, chia rơm thơm cho trâu, người và trâu chia cả bến sông: phía dưới trâu đầm, phía trên người tắm.
– Yếu tố tự sự đã khiến cho đoạn thơ trở nên hấp dẫn, biểu cảm bởi sự hiện diện của hệ thống hình ảnh gần gũi, sinh động, có sự tương tác, kết nối chặt chẽ.
– Yếu tố tự sự đã giúp người đọc hình dung về những “nhân vật”, những “câu chuyện” trong kí ức tuổi thơ đẹp đề và “yên ổn” của nhân vật trữ tình khi “đối thoại” với sông quê, từ đó gọi nên cảm xúc đong đầy tình yêu thương, nhung nhớ, biết ơn sâu sắc của người con đối với quê hương, nguồn cội.
Kết bài
Khẳng định lại giá trị của yếu tố tự sự trong việc tạo nên tính biểu cảm, sự hấp dẫn của đoạn thơ.