Tác giả Thanh Thảo (Tiểu sử, sự nghiệp, tác phẩm, phong cách sáng tác, nhận định)

2.7/5 - (3 bình chọn)

Nhà thơ Thanh Thảo – một hồn thơ đặc biệt trong diễn đàn văn học Việt Nam. Thơ ông mang đến một màu sắc tươi mới chứa đựng những hình ảnh, cảm xúc, mang tính triết lý sâu sắc, đưa người đọc đến với sự liên tưởng, tưởng tượng, sáng tạo để hình dung ra một bức tranh với tầng ý nghĩa trọn vẹn. Hãy cùng Trạm văn học đến với bài viết tham khảo Tác giả Thanh Thảo (Tiểu sử, sự nghiệp, tác phẩm, phong cách sáng tác, nhận định) nhé!

Hướng dẫn đọc nhanh

Tiểu sử

– Nhà thơ Thanh Thảo (16/2/1946), tên khai sinh là Hồ Thành Công

– Sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng ở xã Đức Tân, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi.

– Học Khoa Ngữ văn của Trường đại học Tổng hợp Hà Nội, sau khi tốt nghiệp ông đã vào chiến trường miền Nam làm báo và sáng tác văn học.

– Năm 1998, trong ngày tưởng niệm 30 năm Thảm sát Mỹ Lai, Thanh Thảo đã trao tặng học bổng cho các em học sinh nghèo tại làng Tư Cung, xã Tịnh Khê, Quảng Ngãi để ngăn trẻ em nghèo bỏ học cho đến bây giờ

Sự nghiệp

– Sau năm 1975, ông chuyên hoạt động văn học nghệ thuật.

– Hiện nay ông là Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Quảng Ngãi, phó chủ tịch Hội đồng thơ Hội nhà văn Việt Nam.

– Thanh Thảo vẫn tiếp tục làm thơ và đồng thời viết báo, tiểu luận phê bình và nhiều thể loại khác, nhưng đóng góp quan trọng và đặc sắc nhất của ông vẫn là thơ ca.

Tác phẩm

– Thơ, trường ca:

+ Trẻ con ở Sơn Mỹ (trường ca, 1975-1978) gồm 7 cảnh

+ Những người đi tới biển (trường ca, 1977) gồm 3 chương

+ Những nghĩa sĩ Cần Giuộc (trường ca, 1978-1980) gồm 6 phần

+ Dấu chân qua trảng cỏ (tập thơ, 1978)

+ Bùng nổ của mùa xuân (trường ca, 1980-1981)

+ Đêm trên cát (trường ca, 1982)

+ Trò chuyện với nhân vật của mình (trường ca, 1983)

+ Cỏ vẫn mọc (trường ca, 1983)

+ Khối vuông Rubic (trường ca, 1984)

+ Khối vuông Rubic (tập thơ, 1985)

+ Tàu sắp vào ga (tập thơ, 1986)

+ Bạch đàn gởi bạch dương (tập thơ, 1987)

+ Từ một đến một trăm (tập thơ, 1988)

+ Những ngọn sóng mặt trời (trường ca, 1994)

+ Thanh Thảo 1 2 3 (tập thơ, 2007)

+ Thanh Thảo 70 (tuyển tập thơ, 2008)

+ Trường ca Mêtrô (trường ca, 2009)

+ Trường ca chân đất (2012)…

– Tiểu luận phê bình:

+ Ngón thứ sáu của bàn tay (tiểu luận phê bình, 1995)

+ Mãi mãi là bí mật (tiểu luận phê bình, 2004)

+ Trò chuyện với dòng sông (tiểu luận phê bình, 2009)

Giải thưởng

– Thanh Thảo đã nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam năm 1979

– Giải thưởng Ban Văn học Quốc phòng An nình, Hội Nhà văn Việt Nam năm 1995

– Giải thưởng Nhà nước (đợt 1) về văn học nghệ thuật năm 2001

– Giải thưởng Văn học Đông Nam Á năm 2014.

Phong cách sáng tác

– Thơ Thanh Thảo là tiếng nói của một trí thức mang nặng những suy tư, trăn trở về thời đại và xã hội. Ông khước từ lối biểu đạt dễ dãi, chọn cách đào sâu vào bản chất của cuộc sống, lắng nghe những chuyển động âm thầm nhưng mạnh mẽ của thời cuộc. Từ đó, thơ ông không chỉ là nghệ thuật mà còn là nơi gửi gắm những triết lý sâu sắc, chạm đến tận cùng cảm xúc và suy nghĩ của người đọc.

– Thanh Thảo luôn nỗ lực cách tân thơ Việt, tìm kiếm sự mới mẻ trong cách biểu đạt. Ông xóa bỏ ràng buộc của cấu trúc khuôn mẫu, sử dụng câu thơ tự do, nhịp điệu bất thường, tạo nên một cơ chế liên tưởng phóng khoáng và độc đáo. Hệ thống thi ảnh và ngôn từ hiện đại trong thơ ông không chỉ làm mới thi ca mà còn mở ra những góc nhìn mới lạ, gợi cảm hứng mạnh mẽ cho độc giả.

– Có thể gói gọn phong cách Thanh Thảo trong mười sáu chữ: “Đốt cháy trái tim đến thành trí tuệ, đốt cháy trí tuệ đến thành trái tim.” Thơ ông là sự giao thoa diệu kỳ giữa ánh sáng trí tuệ sắc sảo và hơi ấm của tình đời, tình người. Trong đó, từng câu chữ là kết tinh của một quá trình lao động nghệ thuật nghiêm túc, một tâm hồn nhạy cảm luôn khao khát tìm kiếm cái đẹp từ cuộc sống.

– Người nghệ sĩ chân chính không chỉ sống để viết mà còn viết từ chính cách sống của mình. Thanh Thảo hiểu rằng tình cảm, cũng như trí tuệ, cần được bồi đắp qua trải nghiệm, quan sát và cảm nhận. Vì thế, thơ ông không phải là những lời ngợi ca hoa mỹ mà là những giọt tinh túy của đời sống, được chắt lọc, nâng niu, rồi dâng tặng độc giả bằng sự chân thành và sâu lắng.

– Thơ Thanh Thảo không mang chất du dương, ngọt ngào, mà mỗi chữ, mỗi câu đều thấm đẫm sự sống thực: sắc cạnh, mộc mạc nhưng vẫn đầy mê hoặc. Trong cái mênh mông của ngôn từ, ông tìm thấy những bí mật của đời sống, chắt chiu và biến chúng thành ngọn lửa nghệ thuật.

– Với Thanh Thảo, thơ là một hành trình khám phá không ngừng, nơi cái đẹp không chỉ được phát hiện mà còn được tôn vinh. Ông là nhà thơ của sự sâu sắc, táo bạo và tài hoa – Một phong cách thơ độc đáo, tài hoa, làm nên dấu ấn riêng không thể lẫn.

Nhận định, đánh giá

– Nhà thơ Thanh Thảo:

+ Tôi viết báo và làm được gì suốt 30 năm qua, chính là nhờ… thơ. Tôi mang ơn thơ suốt đời. Đừng bao giờ nghĩ người ta chỉ có thể chết vì thơ. Người ta cũng có thể sống lại nhờ thơ đấy. Xét riêng, thơ chẳng là gì nhưng cũng có thể là tất cả.

+ Với tôi, thơ phải hiện đại, bởi chúng ta đang sống thời hiện đại, nhưng muôn đời, thơ vẫn là chuyện rút gan rút ruột mình ra mà thôi. Thơ phải chính là số phận của người làm thơ.

+ Muôn đời, thơ vẫn là chuyện rút gan rút ruột mình mà thôi. Thơ phải chính là số phận của người làm thơ

+ Thơ là chữ nghĩa cũng không là chữ nghĩa, là ý thức mà không phải ý thức, là vô thức mà không hẳn vô thức. Thơ đúng nghĩa là sự bộc lộ tận cùng của nhà thơ

Ở cuối cuốn tiểu luận – phê bình “Ngón thứ sáu của bàn tay”, nhà thơ Nguyễn Đỗ cho rằng: Điều mà Thanh Thảo có được trong tập sách này – cái thành công nhất – chính là anh đã được sáng tác, anh viết tiểu luận như là một hối thúc bên trong, giống khi làm thơ